Trang

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

MÙA HOA SỮA VÀ THƠM TỪNG CON GIÓ....

Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió Câu hát ngân nga báo hiệu mùa hoa sữa về. Tháng 9, những chùm hoa li ti chưa kịp nở, đu đưa xanh thắm ở tít trên cao. Dẫu thế, hương thơm nồng nàn vẫn lan tỏa theo cơn gió thu nhè nhẹ. Chẳng biết tự bao giờ, nhắc tới mùa thu Hà Nội, ta chợt nhớ ngay tới mùi hương hoa sữa. Thứ hương thơm hăng hắc, ngọt ngào không giống với bất kỳ loài hoa nào. Hoa sữa chỉ tỏa hương khi đêm xuống. Và dường như nó rất kén người thưởng thức. Không phải ai cũng có thể và cũng biết cách cảm nhận mùi hương đó. Bạn chỉ thực sự cảm nhận được mùi hương ngọt dịu nếu bạn đứng ở một khoảng cách vừa đủ. Nếu quá gần, có cảm giác như bạn bị choáng ngợp trước mùi hương đặc biệt đó. Hà Nội mùa thu, ta đi bên nhau dưới những chùm hoa tinh khiết. Cơn mưa mùa thu nhẹ nhàng, phảng phất. Không ồn ào, không vội vã. Mưa chỉ đủ làm rung chùm hoa trắng mỏng manh. Không kiêu sa như hồng nhung, không rực rỡ như cúc vàng, cũng chẳng đài các như lan tím, hoa sữa mang vẻ mộc mạc, giản đơn, nhưng vào mùa, hoa nở tưng bừng cả chùm, cả cành và cả con đường thì ta, dẫu chỉ đi qua, cũng không thể nào không sững sờ trước vẻ đẹp giản dị đó. Hoa sữa chẳng kéo dài, chợt đến, chợt đi, nhưng những vấn vương trong lòng vẫn còn lưu mãi đến tận mùa sau. Một buổi chiều mùa thu , bất chợt đi qua con đường trải đầy xác hoa trắng, lòng bỗng ngẩn ngơ vì cảm giác nhớ quên điều gì đó. Ô hay, bao lâu rồi mình quên lãng mạn? Quán cà phê mùa thu. Đường Nguyễn Du ngập nắng và gió. Ta và bạn, đứa ngồi cà phê cóc, đứa tận hưởng bên Ciao. Bạn bảo ta ngồi vỉa hè chi cho bụi. Nhưng bạn lại thấy nuối tiếc khi ta kể cho bạn nghe vẻ đẹp của hồ Thiền Quang khi nắng chiếu lung linh trên mặt nước. Thấy nuối tiếc khi ta gửi cho bạn cả hương và hoa nồng nàn. Thấy nuối tiếc khi bạn chẳng có được cảm nhận về ly cà phê vỉa hè có mùi vị như thế nào. Bạn uống Capuchino, ta uống cà phê…hoa sữa. Cà phê và hoa sữa, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ sức kéo bước chân ta dừng lại. Để rồi ta lại mộng mơ, lại đi tìm những lãng mạn mà ta đã đánh rơi ở đâu đó. Con phố mùa thu. Hoa sữa về, phố chẳng còn đỏng đảnh kiêu kỳ mà bỗng trở nên e ấp, dịu dàng như nàng thiếu nữ mong manh. Một cơn gió vô tình thổi qua, cánh hoa trắng rơi òa phủ trắng gốc, li ti từng vuông gạch nhỏ. Dẫu phố có nhiều thay đổi, dẫu phố có nhiều ngôi nhà mới, cao ngất đồ sộ, cao vượt tầm những cành hoa sữa. Nhưng những căn nhà cũ, những con ngõ nhỏ, những cánh hoa sữa vẫn níu giữ những giá trị Hà Nội muôn thuở. Để rồi, đằng sau diện mạo mới đó, vẫn còn riêng cho phố những dấu chân vỉa hè rộng rãi, những gốc cây phủ đầy hoa trắng. Vẫn còn riêng cho phố những đêm ướp hương nồng hoa sữa. Đêm mùa thu. Dạo bước lang thang trên những con đường hoa sữa ngập tràn, để mặc làn gió thu mơn man trên má, thoát khỏi sự ồn ào của phố xá, ta có thể cảm nhận và lặng người trước hương thơm ngây ngất, như một cái gì đó quyện vào lòng người của chùm hoa sữa vừa chớm nở. Ta mùa thu. Ta trở nên hiền hòa, sâu lắng. Một ta gai góc thường nhật tạm dừng lại mỗi chiều khi ta về trên con đường hoa sữa. Ánh mắt mênh mang, ta tìm cho mình chút kỷ niệm về những mùa hoa sữa đã qua. Có mùa hoa nhắc kỷ niệm ngày tốt nghiệp. Có mùa hoa nhắc kỷ niệm mối tình đầu. Có mùa hoa nhắc kỷ niệm một sinh nhật chẳng thể quên… Còn nhiều lắm những mùa hoa như thế. Nhưng dẫu mùa hoa có qua đi, dẫu kỷ niệm có vui buồn, ta vẫn là ta của mùa thu mềm mại. Và dường như ta thấy lại chính mình, khi thu tới và khi hoa sữa về.